Wap Giải Trí Di Động
| Post bởi: Mr.Thành  Đánh giá: ![]() Lượt xem: 18  | 
Cứ tưởng tôi sẽ mãi yên bình ở bên anh nhưng đời không ai đoán được chữ ngờ. Ngày anh nói lời chia tay cũng chính là ngày sinh nhật tôi.
-Chúng ta dừng lại em nhé!
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt đã ướt nhòa vì chính lời nói tàn nhẫn ấy của anh.  Anh không thể biết được rằng nỗi đau đang len lỏi trong cơ thể, từng hồi suy nghĩ của tôi. Giây phút này như giữ chặt lấy trái tim tôi,cảm giác có thứ gì đó nghẹn lại trong đáy lòng  chỉ để kìm nén cơn đau đang nhói lên từng hồi. Anh đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc ấy tôi mới ngỡ ngàng anh đã không còn là của tôi. Bàn tay run run giữ chặt lấy cánh tay anh. Đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi. Anh quay đầu nhìn vào bàn tay đang cố gắng giữ tay mình, đau lòng lên tiếng:
-Em đừng buồn. Chúng ta coi như có duyên nhưng không có phận. Buông tay đi em. Anh không muốn đánh mất những ký ức đẹp về em.
Từng lời của anh như vết dao cứ sâu vào tim tôi, vết thương ấy đang rỉ máu và không thể cầm lại được. Anh nói buông tay dễ dàng vậy sao? Buông để anh được tự do và lạnh lùng quay bước còn tôi chỉ có thể vô vọng ngồi đây, lặng ngắm bóng dáng thân thuộc, ấm áp đã không còn bên tôi. Tôi lau khô nước mắt của mình rồi nhẹ nhàng buông cánh tay anh ra. Tự cười lấy chính mình, yếu đuối và dựa dẫm vào một người tựa hồ sẽ mãi mãi thuộc về mình và giờ nhận lấy sự vô tình của anh. Ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh, người con trai giờ phút này nhẫn tâm vứt bỏ tôi- người yêu anh bằng cả lí trí này. Cụp mắt xuống, gượng cười mặn đắng để có thể nói thành lời:
-Được. Em hiểu rồi. Vậy…anh có thể ôm em lần cuối được không?
Thấy nét mặt khó chịu của anh, tôi đắng giọng nói thêm:
-Chỉ là một cái ôm chia tay. Lần cuối được không anh?
Anh thở dài, miễn cưỡng dang rộng vòng tay ôm trọn tôi vào lòng. Mùi hương nhè nhẹ chỉ riêng mình anh, sự ấm áp lan tỏa từng ngóc ngách cơ thể làm tôi càng buồn, càng sợ hãi khi nghĩ đến anh rồi đây sẽ rời xa tôi. Tôi cố kìm giọt nước mắt đắng cay để có thể bình thản nói với anh:
-Em sẽ không hận anh bởi anh đã cho em cuộc sống đúng nghĩa như ngày hôm nay. Nhưng có lẽ em sẽ không còn lòng tin để đứng trước mặt và xem anh như một người bạn.
Từng chiếc lá nhẹ trôi, tôi một mình đứng lặng nhìn bóng anh đi xa thật xa. Giây phút ấy tôi đã biết bản thân đã mất đi điều gì trong cuộc đời. Từng bước chân anh đặt trên con đường ấy không hề có tôi. Đêm sao lạnh quá! Cố gượng cười để sưởi ấm chính mình nhưng chợt sững sờ khi nhận ra đã không còn hơi ấm, chỉ còn một thứ gọi là lạnh lẽo, băng giá con tim mà thôi.
Tôi sợ hãi rúc người sâu trong chăn. Bàn tay run run giữ chặt tiếng nấc đã không thể kìm được. Từng giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trong bóng tối-một nơi luôn cho tôi cảm giác an toàn.
 Ngày lại ngày, tôi như cái xác thẩn thờ bước đi trên đường. Có một lần tôi chút nữa đã bị xe đụng bởi đi ra lòng đường khi chưa có tín hiệu cho phép. Một bàn tay đã kéo tôi lại làm tôi sực tỉnh, tưởng đó là anh liền ngẩng đầu mừng rỡ thốt lên nhưng không phải, không phải là anh. Người cứu tôi là một người phụ nữ. Cô ấy tức giận mắng tôi:
-Đi trên đường mà cô để hồn bay đi đâu thế? Nếu như tôi không kịp kéo cô lại thì bây giờ cô thế nào hả?
Tôi buông thõng bàn tay, bỏ mặc lời nói kia mà chỉ im lặng bước đi.
-Này này, cái cô kia?
Đôi chân vô định lững thững bước đi trên lòng đường. Lại dừng bước bên chiếc ghế đá cạnh đài phun nước. Xung quanh ồn ào đến thế nhưng sao tôi cảm thấy bị cô lập, tách biệt ra khỏi cuộc sống này. Bước chậm đến rồi ngồi xuống một góc của ghế đá.
| Lượt Xem: 1/ | 
  




